Những ngày mùa xuân, tôi nghe thấy tiếng chim ở đâu đó. Vậy thì ra khi tâm hồn mình trống rỗng, tiếng chim có âm thanh nhộn nhịp như thế.
Tôi đang đi giữa mùa xuân, giữa những hàng cây xanh và những cánh hoa màu hồng nở rộ. Thì ra, khi hoa nở, màu sắc của chúng lại sặc sỡ như thế.
Tôi dừng lại giữa dòng người đang di chuyển, vài người đang mãi mê ngắm nhìn phố xá, vài người đang hối hả băng qua đường trước khi đèn đỏ xuất hiện. Thì ra, con người lại có nhiều sắc thái như thế.
Tôi rơi vài giọt nước mắt, chúng lăn nhẹ trên má, rồi chạm vào khoé môi đang mỉm cười. Thì ra, khi nụ cười và nước mắt tiến tới điểm chạm của nhau, cảm giác rung động của con tim lại nhẹ nhàng như thế.
Tôi lấy tay vỗ về ngực mình vài cái, rồi miệng liên tục nói xin lỗi một người bạn mà tôi đã lãng quên từ lâu.
“Tôi ơi, xin lỗi mày nha. Đã lâu rồi tao không chăm sóc mày, tao đã làm gì thế nhỉ. Xin lỗi nha, Tôi ơi!”
Đến hôm nay người bạn ấy và tôi mới gặp lại nhau. Thì ra, khi con người tiến tới giữa ranh giới của nỗi buồn và niềm vui, cuộc nói chuyện giữa những con người bên trong lại thú vị như thế.
Dạo gần đây, tôi hay sử dụng những từ “Biết ơn” “May mắn” và “Cảm ơn” thay vì những từ “Nhớ”, “Buồn” hay “Xui xẽo”. Thì ra, chỉ vài từ ngữ đơn giản thôi, cũng giúp tôi nghe được tiếng chim, thấy được màu của hoa, và cảm nhận được cuộc gặp gỡ thú vị bên trong chính bản thân mình.
Gửi những ai đang đang đứng giữa tâm điểm của muôn vàn cảm xúc và suy nghĩ.
Ngày mai thôi, chúng ta sẽ tìm lại được niềm vui từ ngày hôm qua. Đúng, chính là của ngày hôm qua đó, cái ngày mà chúng ta đã cười thật tươi, đã khóc thật nhiều, hay chỉ đơn giản là trôi qua bình yên như mọi ngày.
Để rồi trong khoảnh khắc của ngày hôm nay, tâm trí của chúng ta sẽ vui mừng thốt lên rằng “Mình thật may mắn và biết ơn tất cả mọi chuyện đã đến với mình. Xin cảm ơn….”
-byQuy-
0 comments