Đi dạy học

Tháng tám 22, 2020

Trong tác phẩm “Luận về tình yêu”, nhà triết gia OSHO đã nói rằng “Nếu một đứa trẻ được lớn lên theo cách riêng của chúng, không bị tác động bởi màng lọc nhận thức của cha mẹ, của nhà trường, của xã hội… ánh mắt của những đứa trẻ này sẽ vô cùng sắc bén, toát lên những ánh sáng tin khiết, chúng sẽ nhìn cuộc đời theo một cách đa chiều và sẽ sống một cuộc đời dành riêng cho chúng”. “Cuộc đời dành riêng cho chúng” ở đây không ám chỉ rằng cuộc đời này sẽ đi theo hướng bất hạnh hay hạnh phúc.

Vì “bất hạnh” hay “hạnh phúc” của một con người rất mong manh và khó phân định. Tuỳ thuộc vào định nghĩa của người đó về ‘khổ’ và ‘hạnh’. Nhưng chí ít, những đứa trẻ này sẽ có cơ hội sống một cuộc đời không nuối tiếc, vì chúng được sống như chính bản thể của riêng mình, mà không bị xiềng xích và chi phối từ bất kì điều kiện ngoại cảnh nào.

Khi còn nhỏ, tôi thỉnh thoảng trách cứ mẹ của mình vì bà không dạy tôi điều gì, tôi sống như một cây sồi đâm chồi lạc lõng giữa một ngọn đồi mênh mông. Cho đến ngày tôi hiểu được câu chuyện của mẹ tôi và yêu thương bà nhiều hơn, cũng là ngày chúng tôi chia xa nhau. Thỉnh thoảng, tôi nói với mẹ mình rằng bà đã nuôi dạy tôi khôn lớn theo cách của Osho, bà không biết ông ấy là ai, nhưng bà cảm thấy hạnh phúc vì bà tin rằng những người mà tôi tin tưởng là những người đáng ngưỡng mộ.

Khi lớn lên, tôi gặp nhiều người, họ có nhiều thứ mà khi bé tôi mơ ước lắm, nhưng chất chứa trong nỗi lòng của họ là những câu chuyện, những khung sắt cảm xúc mà họ không dám bước ra; cho dù là trong tay họ đang có sẵn chiếc chìa khoá. Nếu nghĩ một cách đơn giản, họ chỉ cần mở cửa và đi ra là được thôi mà, phải không. Tôi không chắc về điều đó, vì người càng có nhiều thứ để bảo vệ và níu giữ, thì lại càng cảm thấy khó khăn hơn để bước ra khỏi mê cung cảm xúc đó. Tôi chỉ cười và nói với họ rằng ngày chúng tôi gặp nhau, cũng là dấu hiệu cho những điều kì diệu sẽ đến với họ.

Cách đây vài tháng, một người bạn của tôi đã nhắn với tôi rằng cô ấy quyết định dọn ra riêng để sống cuộc đời của riêng mình sau nhiều năm đấu tranh tinh thần, một người bạn khác của tôi quyết định chia sẻ với gia đình và bạn bè của anh ấy về giới tính thật của mình để sống một cuộc đời mới. Cách đây hai ngày, một người bạn khác nói với tôi rằng cô ấy quyết định vượt qua nỗi sợ về tình yêu, và sẽ chấp nhận tình yêu mà cuộc sống này dành cho cô ấy, sẽ tin vào tình yêu và cho bản thân mình thêm một cơ hội. Tôi luôn ủng hộ họ.

Dạo gần đây tôi thích cảm giác được đi dạy học, không phải vì tôi thích làm thầy giáo, hay thích cảm giác chỉ bảo người khác. Thứ mà tôi thích là được lắng nghe những câu chuyện từ những người học, đôi khi là những điều sâu thẳm bên trong tâm hồn mà lâu rồi họ chưa chạm đến hoặc tránh né không muốn đối mặt. Tôi thích cảm giác tôi là một người lạ đáng tin đối với họ và họ là những người lạ đáng trân trọng đối với tôi. Mỗi lúc như vậy, tôi cảm thấy sự hiện diện của mình trên cuộc đời này là có giá trị và tôi muốn sống tiếp, theo cách mà tôi đang sống. Cảm ơn những người bạn của tôi – nhờ các bạn mà tôi luôn thấy sự hiện diện của mình có ý nghĩa. Lớp học của chúng ta đã kết thúc, và hành trình kì diệu của mỗi chúng ta lại tiếp tục. Hẹn gặp lại và nghe tiếng cười hạnh phúc của các bạn.

-byQuy-

0
Túi mua sắm của bạn
  • Không có sản phẩm trong giỏ hàng