Dưới bóng râm, những dãi màu tối dưới tán cây cũng không che phủ được những vệt sáng của ánh nắng mùa xuân đang thắp sáng những nụ hoa đang hé nở.
Tôi đứng dưới bóng râm.
Nhắm mắt.
Tôi nghe thấy những chú chim đang trò chuyện với nhau trên những cành cây.
Mở mắt.
Tôi nhìn thấy những nụ hoa màu hồng đang vươn mình đến hướng của ánh sáng.
Những ngày còn bé, tôi muốn chạy về hướng ánh sáng vì tôi tin đó là nơi của sự ấm áp và hạnh phúc.
Những ngày trưởng thành, tôi hiểu được rằng ánh sáng sẽ không còn được gọi là ánh sáng nếu thiếu đi bóng tối.
Niềm vui sẽ không trọn vẹn nếu chúng ta chưa đi qua những ngày tháng bất hạnh của cuộc sống.
Đi qua, nhưng đừng ngủ lại những này tháng đó. Vì nếu chúng ta ở trong những ngày tối quá lâu, có thể chúng ta sẽ quên mất ngày sáng sẽ trông như thế nào. Phải không?
Vào những ngày không như ý, khi cả thế giới nội tâm của chúng ta là một màu xám xịt, chỉ cần nhìn sâu thêm một chút, chúng ta sẽ thấy được những vệt sáng, những nụ hoa, và một mảng trời xanh ở phía sau đó.
Khi chúng ta thấy được tất cả mọi sự vật – bóng râm, nụ hoa, ánh nắng, trời xanh – chẳng phải đó là một bức tranh tuyệt đẹp sao?
Chúng ta sẽ không còn sợ bóng râm.
Chúng ta sẽ không còn thèm khát ánh sáng.
Chỉ còn sự chấp nhận sự dịch chuyển kì diệu của cuộc sống
Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi sẽ lại Xuân…
Cuộc sống thật kì điệu.
———————
Written by: Quy Somsen
Photo taken by: Quy Somsen
0 comments