Thiền và ký ức tuổi thơ

Tháng tám 10, 2020

Sáng nay, sau khi thực hiện phần thở thành tiếng “aaaaahhhh” để kết thúc buổi thiền, chợt một hình ảnh ký ức của mấy chục năm về trước hiện về tâm trí và khiến mình không nhịn được cười. Mình còn nhớ vào lúc khoảng 10 hay 11 tuổi, khu trung tâm triển lãm Tân Bình trên đường Hoàng Văn Thụ hay tổ chức mấy hội chợ tiêu dùng. Mỗi lần như vậy, vào buổi tối họ sẽ có chương trình ca nhạc và giao lưu với khán giả. Mặc dù còn bé, không có nhiều tiền, nhưng mình rất thích đi đến hội chợ triển lãm, vì chỉ cần bỏ ra ba ngàn đồng, là mình có thể mua được 1 chiếc vào cổng. Ba ngàn đồng lúc đó với một đứa con nít như mình khá là nhiều tiền, nhưng mình vẫn quyết định bỏ tiền ra đầu tư.

Rồi mình đi vòng vòng hết cái chợ triển lãm để ăn đồ ăn thử ở mỗi gian hàng. Thường thì họ sẽ có một chiếc khay để vài cây tăm và những mẫu đồ ăn nhỏ xíu. Mặc dù mình khá dốt môn địa lý, nhưng khi nhìn bản đồ của hội chợ thì mình hiểu được cách họ bố trí các gian hàng. Để không bỏ sót bất kỳ gian hàng nào thì mình nghĩ ra “kỹ thuật tay phải”.

Mình cứ đi một mạch ở một bên gian hàng và dùng tay phải để lấy một miếng đồ ăn thử ở mỗi gian hàng, không đi qua lại giữa các gian hàng đối diện nhau trên cùng một đoạn đường vì như thế sẽ dễ bỏ sót. Sau khi đi hết đường từ cửa vào bên phải đến cửa bên vào trái, thì mình bắt đầu đi ngược lại và tiếp tục dùng tay phải. Nhờ vậy mà mình ăn không bỏ sót gian hàng nào, và nếu ăn chưa đã miệng thì mình lại tiếp tục lượn thêm một vòng từ phải qua trái. Nhờ khoảng thời gian cách biệt khoảng ba mươi phút mỗi lượt đi mà mấy người bán hàng cũng không nhớ mặt mình. Thời điểm đó mẹ mình đi làm, không ai nấu cơm, nên mỗi ngày được phát cho mười ngàn thích ăn gì thì ăn nguyên một ngày. Nên việc bỏ ra ba ngàn đồng để mua một chiếc vé vào cửa hàng, thấy được quá trời người lớn, thấy được người ta buôn bán vui vẻ, mà còn được ăn no bụng khiến mình cảm thấy rất vui. Tới khoảng năm giờ chiều, hội chợ sẽ có chương trình ca nhạc giao lưu. Mình nhớ lúc đó có cô ca sĩ Hồng Ngọc cổ hát bài “Mắt Nai Cha Cha Cha”, mình thích dữ lắm.

Nghĩ tới việc chỉ với ba ngàn đồng, vừa được ăn vừa được nghe ca nhạc, mình cảm thấy thiệt là lời. Sau khi cô ca sĩ hát xong, thì ban tổ chức có chương trình giao lưu khán giả, nếu ai thắng sẽ được tặng quà. Mình chưa biết được tặng gì mà nghe tới có quà là mình giơ tay. Họ thấy mình là con nít, mà còn nhiệt tình nên cũng không nỡ không mời mình lên sân khấu. Lúc đó ngoài mình ra, còn có mười người khác ở trên sân khấu. Ban tổ chức yêu cầu mọi người thi xem ai có hơi dài nhất bằng cách phát âm “aaaaahhhh” không được ngắt quảng. Ba người có hơi dài nhất sẽ được tặng quà. Mình vẫn còn nhớ có một cô đứng kế bên mình, không biết phổi của cổ có chứa cái gì mà cổ có thể “aaaaaaahhhhh” gần hai phút, và cô ấy đạt giải nhất. May cho mình là thời điểm đó mình rất béo, với lại được ăn cả giờ đồng hồ ở mấy gian hàng, nên cũng có sức để kéo dài hơi và thắng được giải ba. Giải thưởng cho giải ba của mình là một thùng nước ngọt Xá Xị , còn của người giải nhất là một thùng nước ngọt và một vài hộp bánh. Mình không để ý tới giải hai có gì, mình chỉ biết là mình muốn được giải nhất vì trong mấy hộp bánh kia có nhiều bịch bánh snack hình con cua màu xanh lá cây mình rất thích ăn. Sau buổi tối hôm đó, mình hí hửng đạp chiếc xe đạp lọc cọc, chở thùng nước ngọt đi về nhà. Đi giữa đường thì thùng nước ngọt bị rót xuống đường. Hú hồn chim én. May cho mình là thùng nước được đóng gói chặt nên không có bị thất thoát hay đỗ vỡ lon nước ngọt nào. Về nhà, mình đưa thùng nước ngọt cho bà ngoại, nói là bà để dành uống với mẹ đi.

Cả buổi tối hôm đó mình ngồi tính tính, toán toán thì thấy việc đi hội trợ triển lãm rất là lời. Chỉ mất có ba ngàn, mà vừa được ăn no bụng, vừa được nghe ca nhạc, vừa được nhận quà. Cộng lại mình lời gấp mấy trăm phần trăm số tiền bỏ ra mua vé vào cổng. Nên mình đã quyết định sẽ đi hội chợ mỗi ngày cho tới khi chương trình kết thúc. Mình cũng dặn bà ngày mai đi chợ đừng quên mua giá tươi cho mình để nấu nước uống giữ giọng thi tiếp. Hồi xưa niềm vui của mình thật nhỏ bé chỉ cần được ăn thôi là vui lắm rồi.

Lớn lên mình không còn đi triển lãm hàng tiêu dùng nữa, thỉnh thoảng mình có đi triển lãm xem tranh hay các tác phẩm nghệ thuật. Mà tranh thì không ăn được nên mình cũng không đi thường xuyên lắm. Chỉ vài phút thiền định mỗi sáng mà giúp mình nhớ lại những ký ức dễ thương như vậy đó. Mình cũng hiểu hơn về con người bên trong của mình được hình thành như thế nào. Mình chấp nhận, sống vui và phát triển con người thật lên một mức độ tích cực hơn, chứ không còn khoác lên mình vỏ bọc nhân cách mà xã hội và người xung quanh gắn cho mình. Đời người không ngắn. Chỉ có khoảng thời gian được sống thật với chính mình là ngắn ngũi. Chúc bạn sẽ sống thật trọn vẹn với con người thật của mình.

-byQuy-

#wycs #soulsearch #byquy #song_that_voi_chinh_minh #thuysi

0
Túi mua sắm của bạn
  • Không có sản phẩm trong giỏ hàng